Tuesday, March 3, 2009

Bên này bên kia...

Những năm đầu 60 bắt đầu ý thức được thế giới chung quanh mình thì chỉ biết Huế với giòng sông Hương.

Bên này sông là căn phòng khách có khung cửa kính nhìn qua...
Bên kia sông, có ngôi nhà villa mầu hồng, nghe nói có ma vì ngày xưa là nơi nhiều người bị Tây tra tấn.

Bên này sông là ban-công nhìn sang...
Bên kia sông, buổi tối có tiếng hò vọng lên, chơi vơi theo nhịp chèo rồi mất hút, như tiếng ma gọi.

Bên này sông có tiếng sáo tre ai chơi vi vu vọng xuống từ lầu trên, nhà ông Đỗ Đình.
Bên kia sông nhạt nhòa bóng đêm thấp thoáng tiếng gọi đò.

Bên này là những tối nghêu ngao bố dạy hát với cô Diệp - Lạy Mẹ là ngôi sao sáng, soi lối cho con lúc vượt biên thế gian -
Bên kia có những ngày nghe tiếng chuông chùa Từ Đàm ngân nga.

Bên này chứng kiến các chị người làm đeo khăn tang, khóc mướt sau những buổi biểu tình về từ...
Bên kia sông.

Và rồi từ bỏ bên này - gần như trốn - đi Saigon với bác Hườn, vui một bên này mới, với đầy đủ bố mẹ, ông bà, bác chú cô dì, anh chị em...

Những năm cuối 60, đầu 70, Saigon. Bên này Duy Tân chỉ cách bên kia Lăng Cha Cả, Trương Minh Giảng, Phan Thanh Giản vài chặng đạp xe, vài trạm đèn đỏ. Những ngày Tết họp mặt hát vang theo bác Huỳnh: Cái nhà là nhà của ông, cái nhà là nhà của bà, cái nhà là nhà của bác, cái nhà là nhà của cháu... Bây giờ mới thấm hết cái tài của ông bà bác nhà giáo, chỉ mê dạy học, hết dậy ở trường ngoài lại dậy ở trường nhà, một đời theo Mỹ Hướng. Bác đã biến một bài hát quần chúng cho lũ cháu lau nhau hơn 30 đứa có dịp học sinh hoạt chung. Họ Lê đã được huấn luyện sinh hoạt cộng đồng từ trong trứng nước.

Bên này những năm đó, có chị Ba giã cua trong chiếc nón lính bằng sắt, nấu canh rau đay.
Bên kia có rặng dừa, gịó đưa theo nắng chiều.

Bên này có tiếng bà Nội hối đi lễ cho kịp.
Bên kia tiếng chuông nhà thờ đổ không ngừng, giục giã.

Bên này có nhà bác Khoa, phòng của Mẫn với chiếc lan can rộng nhìn sang..
Bên kia là nhà bà nội, với căn phòng khách luôn mở rộng cửa.

Bỗng dưng sau một ngày cuối tháng tư, 1975, giữa Saigon tan hoang, bên này bỗng nhiên thành cách bên kia cả một đại dương.

Sau một vài tháng hoang mang, một vài ngày tan tác, bên này là câm nín, chia ly.
Bên kia là cơn mộng, ngóng chờ, xôn xao.

Bên này bác Khôi, chú Linh đi mười ngày hun hút, một thoáng mười năm.
Bên kia là những thùng quà, những lá thư viết tiếng lóng.

Bên này là trốn tránh tội tù, cải tạo.
Bên kia là đường rộng mênh mang, đầy hứa hẹn.

Bên này là mất mát, ly tan.
Bên kia là đoàn tụ, đón chờ.

Bên này là những ngày Tết không còn bác Huỳnh, bà nội.
Bên kia là những lá thư, tấm hình đợi mong.

Bên này là lang thang, trốn tránh.
Bên kia là xây đắp mộng thường.

Bên này, ngày thiếu điện, đêm thiếu đèn.
Bên kia là ánh sáng, là mở rộng tương lai.

Thoắt những năm 80, 90,
hai bên bờ đại dương chẳng còn là ngăn cách.

Bên này Montreal.

Bên kia Paris, Los Angeles.

Bên này không thấy hình cũng nghe được tiếng.
Bên kia bắt đầu những xum họp mừng vui.

Bên này Montreal hội tụ với gia đình chú Ngân.
Bên kia Los Angeles với gia đình bác Khoa, bác Sự, bác Giáp, chú Linh.

Bên này Montreal thêm bố Mục.
Bên kia Paris thêm gia đình Lê Như.

Bên này một đường bay.
Bên kia tay bắt mặt mừng, những vòng ôm, tràng cười không muốn dứt.

Những năm đoàn tụ, những tháng hàn huyên, những đêm đánh thức kỷ niệm, những ngày họp mặt cười vang. Những chuyện bậy của chú Linh, chuyện tếu của cô Diệp, kể chuyện đọc kinh Phát Diệm, với cha Bảng vừa cười nức nở, vừa mắng, thôi, thôi, ngưng...

Nhưng có đoàn tụ thì sẽ lại chia ly...

Những năm 2000...


Bên này là trần gian nặng lo toan, vất vả.
Bên kia là thế giới bác Khoa gái đã bước sang đầu tiên, để từ đó mất tiếng cười Lê Đăng.

Bên này là cuộc sống chạy theo thời giờ 24 tiếng.
Bên kia là vĩnh cửu an bình chú Kính, bác Bảng, hai bác Giáp, hai bác Sự đã quây quần với ông bà, hai bác Huỳnh và anh Kha.

Bên này là đêm nằm dỗ giấc lệ tràn mi.
Bên kia là cõi phúc ánh bình minh.

Bên này là nhớ thương cào thắt ruột gan.
Bên kia có là chờ đón mừng vui?

Bên này bên kia,
Xưa mấy chục năm chạy quanh.

Bên này bên kia,
Giờ chỉ cách một thoáng hơi thở nhẹ.

Bên này, bên kia...
Chào chú hôm nay, hẹn một ngày gặp lại.

Bên này, bên kia,
Tưỏng ngàn trùng, nhưng chỉ cách một vài nhịp tim.



Lậy Mẹ là ngôi sao sáng, soi lối cho con lúc vượt biên thế gian...



Nói với chú Linh
Gatineau, tháng ba, hai không không chín.

No comments:

Post a Comment